Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Silent Men




Im lặng để xem xét, im lặng để biết, im lặng để hiểu và im lặng để lắng nghe.!!!






Mình đã chọn sự im lặng, thử sống một cách câm lặng xem sao, đây chắc cắhn không phải lữa chọn cách sống của mình, chỉ là mốn thử một cách cảm nhận cuộc sống khác thôi. Đã nói khá nhiều rồi, lâu nay mình thường thích nói, đúng hơn là giảng giải quá nhiều rồi... Bây giờ mình sẽ học im lặng, học cách xem xét mọi chuyện một cách im lặng...!!!
Hôm nay là ngày đầu tiên, cả ngày hôm nay nói rất ít và không dăn dạy ai một điều gì, ngày đầu tiên như thế đã và cảm giác thấy cũng được, khá nhẹ nhõm, thấy đôi điều sẽ trở nên rõ ràng hơn khi mà lắng nghe và suy xét kỹ, mọi chuyện được cho qua đầu một cách thản nhiên và không hề có cảm súc quá lớn, không giận mà cũng không thích thú quá mức. Nói chung lại là thật nhẹ nhàng.!!! Mình sẽ tiếp tục sống thử như thế này, trước tiên là cho tới khi có thể im lặng hoàn toàn trong 24tiếng/ngày, rồi tuỳ vào điều kiện sẽ xem xét nên tiếp tục hay không. Cũng không dễ để có thể im lặng trong 24giờ một ngày, vì cuộc sống là những giao tiếp, nếu không giao tiếp thì khó mà sống. Nhưng mình đang muốn thử nghiệm cảm giác sống một cách cao hơn, sống bằng sự hiểu biêt người khác và xem xét một cách khách quan mọi việc. Có lẽ đó không phải là một cachs sống tốt, nhưng nên biết qua. Đôi khi thấy sự im lặng là cần thiết, cũng tại trước đây mình nói quá nhiều, thấy gì chướng mắt là nói luôn, mà lại hay hoạch hoẹ người khác khiến người ta khó chịu và dần dần, những điều mình nói bị người ta bỏ ngoài tai, dù đúng dù sai cũng không mấy ai thèm nghe ( trừ một vài người bạn mới, có lẽ họ mới biết những điều mình nói nên thấy thú vị, rồi dần dần cũng chán thôi mà ). Đó cũng một phần là do lỗi ở mình, vì thế mình sẽ thử không nói gì nữa xem sao và dần dần để học được cách nói điều người ta muốn nghe và không nói điều khiến người ta khó chịu. Biết như thế là không được thành thật lắm, nhưng dù sao, người thục sự thành thật và muốn nghe nói thật thời này có lẽ không còn nhiều lắm, nên đành tránh lách sao cho cuộc sống thoải mái hơn thôi... Học để nói "TÔI KHÔNG BIÊT", Khổng Tử nói người biết nói "không biết" mới thực là biết. Không hẳn là máy móc theo Đạo mà đây là một điều mình đã tìm hiểu lâu nay rồi, đôi khi cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách của nó thì dễ dàng hơn. Tuy biết như thế là không tốt, nhưng không phải cứ biết thế là có thể tham gia. Đôi khi nên lờ đi vì tham gia chỉ làm cho mối quan hệ trở nên xấu đi và đơn giản cũng chẳng thay đổi gì được vấn đề cả. Tốt hơn hết là phải biết điều gì "biết" được và điều gì "không biết". Mình bị ảnh hưởng tính hay tham gia vào chuyện gnười khác và tính nói nhiều từ bố ( mặc dù mình rất ghét tính đó ), đó là một điều đơn giản nhưng khó mà vượt qua được trong gia đình, con cái ghét tật xấu của bố mẹ, nhưng dân dần ngấm tất đó từ lúc nào không hay. Bây giờ mình thấy mình giống bố y hệt! Mình rất ghét việc bố luôn tham gia vào mọi chuyện của mình, luôn áp đặt điều bố nghĩ là đúng với người khác và nói rất nhiều, tới mức mà chẳng nói được ai. Bản thân mình ghét như thế, mà giờ đây nhìn lại thì thấy mình đang như thế, đang luôn cho rằng mình đúng và hiểu biết, nên ép buộc người khác và chẳng ai thèm quan tâm tới điều mình nói nữa. Thật buồn cười! Sao mình lại như một bản sao của bố được nhỉ? Có lẽ ông ngày trước cũng giống bố bây giừo, không biết cụ có thế không nhỉ???
Mình có thể thay đổi? Có thể sửa chữa??? Mình đang cố gắng!

Không có nhận xét nào: