Lâu lâu đọc lại Blog từ năm 2009, thấy khá là thú vị :D mình của thời gian đó, với mình của lúc này có những cách suy nghĩ, cách cảm nhận cuộc sống vừa giống giống, vừa khang khác rất là hay. Ha ha ha ha!
Tình hình là
từ nay sẽ lại viết Blog, để 5 năm, 10 năm nữa đọc lại xem có khác bây giờ không
:D nhưng thú thật là đọc lắm cái mình cũng chẳng ngờ nổi là do mình viết :v
)))))))
Giờ dùng
Facebook nhiều rồi, viết lại Blog khó phết đấy :D Cũng may là khi dùng FB mình
cũng dài dòng văn tự phết, nhưng để viết thành một bài như trên Blog thì cũng cần
phải luyện tập lại. Giờ cái gì cũng ngắn gọn, đọc cái hiểu ngay, viết cái ra
ngay, nên những thứ văn vẻ loằng ngoằng không còn giá trị của nó nữa. Đôi lúc rất
thích viết một cái gì đó đúng nghĩa, đúng nghĩa của việc “viết” cơ mà cá ý nó cứ
ngắt đoạn, đơn lẻ, chẳng còn liên kết nữa, cũng khó. Nhớ hồi trước, đeo phone
vào nghe bài hát yêu thích lúc nửa đêm, thế là những ngón tay lướt trên bàn
phím như mơ, ngôn từ cứ tuôn trào, hết từ này lại tới câu tiếp nối nhau hiện ra
trong đầu, có chăng chỉ ngưng lại đôi chút vì đôi tay gõ sai phím…
Không hẳn là
do cảm xúc, mình nghĩ cảm xúc của mình vẫn thế, có chăng giờ có tuổi rồi, suy
nghĩ sâu hơn, cảm xúc cũng có phần không bùng nổ như thời trẻ trai nữa :v nhưng
thực chất có lẽ là do thói quen, cái thói quen “viết” đã không còn nhiều, cái
thói quen ngồi nhớ lại những sự kiện cả 1 ngày để tổng kết lại được thay thế bằng
những dòng stt ngăn theo thời gian thực… Thế là, như thế, thế nên cần phải rèn
lại cách “viết” để sau này còn có những cái để đọc lại, để xem cách nghĩ của
mình, con người mình thay đổi ra sao? Những cái mình suy luận đúng, sai thế
nào?
Có một điều
buồn cười khi mình “viết” đó là mình bị cố tật sai chính tả, nếu tập trung viết
từng từ thì có thể nhận ra lỗi và sửa ngày, cơ mà cứ đặt tay lên phím là lướt,
nên cũng chẳng có thời gian mà nhận ra lỗi nữa, cứ thế viết, viết, viết…. Nhưng
không sao, Blog của mình, mình đọc dịch được là được rồi, không phải cổng xã hội
như FB (mà ở FB cũng sai chính tả àm ĩ, khổ thật). Cơ bản là cần tuyển một em
trợ lý chuyên kiểm tra lỗi chính tả hộ trước khi ban hành thoai :v ))))
Và một điều
buồn cười nữa là :D gần đây mình trở nên ngu ngốc hơn trước đây, ngu ngốc ở chỗ
không hoài nghi chính mình, cái này giống như tự cao, tự cho mình là đúng, nên
cái gì cũng tự khẳng định dẫn tới hệ quả là không còn mấy khúc mắc trong cuộc sống
nữa :v )))). Bây giờ cần phải học cái tách những sự kiện ra, rồi phân tích mổ xẻ,
rồi ráp nối lại thành những bài học rồi lại học lại nó.
Đôi khi, có dấu
mốc nào đó, câu chuyện nào đó, hay hình ảnh nào đó, để thấy lại mình, nhớ lại bản
thân mình cũng thú vị đó chứ :)!