Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

Đêm qua không ngủ....


Không hẳn là không thể ngủ mà tự nhiên thích thức trắng một đêm, đó là điều trước đây mình vẫn làm thường xuyên và mỗi tối thứ 7 ( sáng chủ nhật được nghỉ ngủ bù :D). Nhưng lâu lâu rồi không thức như thế nữa, mà tầm 1h hơn là thấy buồn ngủ rồi, chắc là quen ngủ sớm rồi. Mình thích ngồi nghĩ gì đó khi màn đêm buông xuống, lúc mà mọi người đều đã xâu giấc, lúc không khí trở nên yên tĩnh nhất và có thể tập trung nhất. Ngồi trong bóng đêm, nhìn vào một chỗ đen đặc nào đó rồi suy nghĩ, những hình ảnh như hiện ra trước mắt, rất rõ ràng.
Đêm qua, lúc tắt máy tính ra ghế (giường), ngồi nhâm nhi nốt cốc trà, tự nhiên nghĩ "sao hôm nay không thức tới sáng nhỉ? Mai đc nghỉ mà, ngủ bù cũng được.". Thế là thích thì nhích luôn, ngồi trượt dài trên ghế, gác chân lên quả bóng gai, thích thích! "Nghĩ gì bây giờ nhỉ?" Mắt dần dần quen với bóng tối, mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn, hôm nay không lạnh lắm. Nhĩ tới cuộc nói chuyện tối hôm trước, cũng không có gì nhiều, nhưng đúng là mình nên nghĩ về những điều được nghe, đó là điều từ một người bạn thực sự, một người đã nói thẳng cho mình biết những điều mình cần hiểu. Chắc thế, mà cũng không biết có phải thế không nhỉ? Dù sao thì cũng thật buồn cười, chỉ trong một thời gian ngắn, mình đã thây đổi quá nhiều, cách suynghx khác, cách sống khác và cách đối nhân sử thế cũng khác. Thay đổi theo một hướng mà ngay bây giờ mình không thể biết là tốt hay xấu, đúng hay sai! Chỉ biết là đã từng thử qua một cách sống khacs mà thôi. Còn về việc con người của mình như thế nào, hay cách nghĩ của mình có phải quá mơ hồ không? Mình đã suy nghĩ rất kỹ; Khong hẳn là mình quá mơ hồ, mà mình đã thiếu đi thực tế và mình cần phải quay lại với thực tế ngay lập tức.

Rõ ràng là mình đã sống một thời gian gần đây không thực tế, trong cách sống và cách suy nghĩ. Chỉ suy nghĩ một cách đơn thuần và sống phụ thuôc vào cách nghĩ đó, không hề có phương án để giải quyết và tìm đường đi tốt hơn, chỉ quanh quẩn mãi một chỗ. Việc mình nói mình đã từng là hai con người khác nhau cũng có lý do của nó, từng có câu”không ai có thể tắm 2 lần trên 1 khúc sông” và điều đó cho thấy, trong mỗi giai đoạn người ta đều thây đổi, điều đó không hề mơ hồ. Mà chỉ có cách suy nghĩ của mình có phần mơ hồ mà thôi. Mình đã bỏ qua thực tế để mơ và tất nhiên là chẳng đạt được gì nhiều ngoài một bài học về cuộc sống. Đó có thể coi là một sai lầm!

Sai lầm này bắt đầu từ rất lâu trước đây, từ lựa chọn sai lhầm khi mình bắt đầu theo một con đường, đó là con đường suy lý trí, mọi thứ đều phải thực tế, thực tế tới mức thực dụng. Luôn đòi hỏi mọi thứ phải đạt được kết quả như mong muốn và mọi sự kiện đều phải có đầy đủ các yếu tố mới bắt đầu. Và về tình cảm, mình không bao giờ tạo một mối quan hệ tình cảm sâu sắc nào với lý do chưa đủ”yếu tố”, mình đã nghĩ”muốn có một mới quan hệ cần đủ 2 yếu tố đó là điều kiện và tiền”. Đó là lý do cho việc từ chối mọi mối quan hệ. Điều đó khiến mình trở nên mù mờ về lĩnh vực tình cảm, một lĩnh vực mà không thể tính toán theo một lối logic nào được. Thế là một thời gian thông thường để người ta phát triển những mối quan hệ, nhỡng tư duy tình cảm của tuổi trẻ, của những thằng con trai choai choai; Mình không hề có, mình đã chọn cách lảng tránh nó.!

Và kết cục là, mình chẳng biết gì về tình cảm. Mình đã bước vào một mối quan hệ khi chưa hề có đủ điều kiện “yếu tố”, rồi những tính toán trở nên không kiểm soát được, những thứ cảm súc mới lạ vụt lên và làm náo loạn tất cả, chẳng còn một chỗ nào cho lý trí hoạt động… Đúng theo như mình từng nghĩ, nếu không có đủ “2 yếu tố” thì không thể duy trì được một mối quan hên, về cả mặt khách quan lẫn chủ quan. Đó có thể coi là một sai lầm!

Lần đầu tiên mình tự nhận thấy mình đã sai lầm và thất bại trong tâm lý, đã nhìn thấy cái lỗ hổng to đùng của sự mơ hồ trong chính suy nghĩ của mình. Nó bắt đầu từ rất lâu rồi, mà tới giờ mình mới nhận thấy, mới biết được.” Không phải mình có những tính toán chính xác, mà thực tế mình tính sai hết cả rồi.” Điều đó, thực tế đó làm mình hoang mang, và đôi chút ợ hãi nữa, không thể tin được, không thể chấp nhận là mình đã sai được…!!! Thế là rối loạn tâm lý, cứ mơ mơ hồ hồ, đầu óc lúc nào cũng căng thẳn và lúc nào cũng khó chịu, khiến người khác khó chịu…!!! Cái đó có thể gọi là sai lầm nối tiếp sai lầm.!!!

Cả một đêm suy nghĩ thật xâu, thật kĩ và thành thật với chính mình, mình đã biết là mình đã sai. Điều đó cũng không khó để chấp nhận lắm, cần một chút cố gắng để sửa chữa, khi đã thành thật mội chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Mơ mộng & Thực tế

Mưa là điểm khiến cho mùa thu trở nên dễ chịu nhất, những cơn mưa không dài, không ào ào, chỉ lác đác. Trời lại hơi lạnh và đủ ấm để có thể đi loanh quanh ngoài đường. Có người vẫn mặc áo cộc tay, có người đã đóng bộ những bộ đồ ấm cúng, những cơn mưa khiến cho không khí thoáng đãng hơn, bớt bui bặm, cái se se lạnh cũng là cho người ta thoải mái hơn. Tìm một chỗ nào đó để ngồi, ngắm nhìn cuộc sống trôi đi, những người hối hả trên đường, những chiếc lá lác đác về với đất... và tận hưởng làn gí mát lạnh ẩm ướt của mùa thu. May là mình vẫn còn thời gian để ngồi lại tận hưởng cái không gian thú vị này, không biết những người đang hối hả ngược xuôi kia có thử dừng lại để nhìn ngắm một chút không nhỉ? Theo mình biết thì hình như không mấy ai thích thú lắm thì phải. Có lần nhìn thấy một trận gió thổi qua, kéo theo những cánh hoa vàng bây lả tả, mình thốt lên:"Ôi! Đẹp thật!!!" mọi người xung quanh đã cười và cho đó làm đề tài để nói đùa. Nhưng đẹp thật mà :D! Ngồi một chỗ như thế này có thể nhìn thấy nhiều điều thú vị mà những khi hối hả đi trong dòng người kia mình đã bỏ qua, những mái nhà, những cái cây khô không còn chiếc lá nào, những vũng nước của cơn mưa để lại... tất cả đề có vẻ gì đó khá sống động, là lạ và lung linh.



Hôm trước mình được nghe một bài giáo huấn về sự mơ mộng của mình, đúng là như thế, mình không phủ nhận mình là một kẻ mơ mộng. Điều đó là tốt hay ko? Mình cũng chẳng rõ ràng lắm, mình chỉ biết, nếu chỉ mơ mộng thôi mà thiếu thực tế thì đó là một sai lầm, đúng là thời gian gần đây mình đã mất đi phần thực tế, chìm đắm trong mơ mộng, chờ đợi và mong mỏi. Điều đó làm cho cuộc sống của mình trở nên nặng nề hơn và mọi việc trở nên rắc rối hơn. Đúng là không hay khi như thế. Mình là một kẻ mơ mộng, mãi là kẻ mơ mộng, nhưng chính xác hơn phải là mơ mộng thực tế, vẫn mơ những điều xa vời, vẫn thích sống theo ý mình và nghĩ mọi chuện theo cách nghĩ của riêng mình. Đó mới chíng là kiểu mơ mộng của mình, nó làm cuộc sống của mình tười đẹp hơn, thoải mái hơn và rất vui. Mình nghĩ nên sống như thế, không nên nghiêng hẳn về một phần nào hết cứ ở giữa hay hoà hợp mơ mộng và thực tế với nhau thì có lẽ sẽ thú vị hơn. Sống vui hơn!




Đôi khi cuộc sống thật đơn giản mà chẳng hiểu sao phải mất rất lâu suy nghĩ mới nhận ra được . Cuộc sống chỉ đơn giản thế thôi!





Hôm qua mình đã thức tới 3h sang để xem một bộ phim, mình xem phim đó 2lần rồi, nhưng hôm qua mới có time ngồi một mình để tập trung theo dõi và xem rất chân thành. Bộ phim trên HBO, mình không nhớ tên, phim về một người đàn ông da đen, chuyên đi bán “máy đo mật độ xương”, ông ta có một cuộc sống vất vả và rất nhiều khoản nợ. Bao giờ ông ta cũng tin là rồi mọi chuyện sẽ khá hơn vì ông ta vẫn đang sống rất tốt với gia đình, vợ và con trai. Thế rồi mọi sự không đơn giản thế, những khoản nợ lớn dần lên, công việc kéo dài ra mà không thu được mấy. Và người vợ bắt đầu tỏ ra khó chịu, cắu bẳn với ông. Ông ấy vẫn tin là mọi chuyện sẽ ổn. Cho tới khi, vợ bỏ đi và 2bố con bị đuổi ra khỏi nhà, ông ta mới tự hỏi thế nào là “Hạnh phúc?” và tại sao ông ta lại không được hưởng hạnh phúc???
Rồi ông ấy cũng nhận ra, hạnh phúc tương đương với tiền, những người có tiền lúc nào trông họ cũng rạng rỡ, những người nghèo như ông ta lúc nào cũng lo toan. Và vựo ông ta bỏ di cũng chỉ vì ông ta không có tiền.
Ông ta nhớ tới bản tuyên ngôn độc lập “ai cũng có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Tại sao lại là “mưu cầu”??? Sao người ta biết mà cho them từ “mưu cầu” vào đó? Sao người ta biết hạnh phúc đôi khi chỉ có thể là mong muốn? muoons???
Rồi ông ta quyết định phải có tiền, có thật nhiều tiền như những người ông ta nhìn thấy trên những chiếc xe sang trọng và họ luon hạnh phúc bên gia đình….
Thật thú vị, điều đó thực ra rất đơn giản, mà phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu chuyện ngươi ta mới hiểu ra đươc. Không tiền không hạnh phúc! Mình từng không tin điều đó, có thể là do quá mơ mộng hay cũng do thiếu chân thành với bản than. Không dám công nhận điều đó vì như thế thật thiếu tình cảm. Nhưng phải chân thành! Điều đó đúng! Không tiền, không hạnh phúc!
Đó là thực tế, là xã hội và đời sống hiện nay. Chỉ có những kẻ mơ mộng mới nghĩ khác và không tin vào thức tế đó. Tôi là một kẻ mơ mộng, nhưng tôi tin vào thực tế đó, tôi mơ mộng vì luôn nghĩ rằng:"Mình không thể có tất cả, nhưng có thể có tất cả những thứ mình muốn". Đơn giản là phải cố gắng để có được cái gì đó. Mình thích cái đẹp và tất nhiên, muốn có cái đẹp phải có thật nhiều tiền và để thoả mãn niềm đam mê đó phải kiếm được thật nhiều tiền....