Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Tất cả cũng chỉ có thế!

Trứơc đây mình không bao giờ chấp nhận điều bố nói:"Thằng đàn ông mà không có tiền thì chẳng đáng gì cả". Nhưng bây giờ, ngày càng thấy điều đó quả thật không sai chút nào.
Chẳng có gì cho một kẻ không tiền!
Trước đây khi mình có thật nhiều tiền, khi việc tiêu tiền của mình đơn giản là"không phải nghĩ" thì mọi thứ trở nên đơn giản và thật thuậ lợi, có thể gặp bất cứ ai, đi bất cứ đâu và làm bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng mình vẫn không tin là không có tiền mình không là gì cả! Rồi quyết định tiêu sạch tiền tiết kiệm, không lấy tiền của bố mẹ nữa, trở thành một kẻ không có tiền để chứng minh điều mình nghĩ. Và đúng là chứng minh được thật, đúng là mình nghĩ thật viển vông và sự thật là như thế, tiền mang lại giá trị của con người.!!!
Bắt đầu bằng việc ngừng các cuộc đi chơi, ăn uống... và theo đó dần dần cũng ngừng các mối quan hệ, một phần là những mối quan hệ trên các cuộc vui, một phần là những người bạn nghĩ rằng không đưa đi chơi là không quan tâm tới họ, như trước. Rồi thì dần dần còn lại một mình, một kẻ không tiền. Điều đó thật buồn, mình tin mình là một người nhiệt thành và không bao giờ bỏ bạn bè, nhưng điều đó đâu ngăn được họ rời xa mình. Thứ nhất, mất bạn bè!
Không còn tiền để mua quà, mua những thứ trước đây vẫn hay mua cho bố mẹ và anh em trong nhà, với bố mẹ thì điều đó không là gì, có mua hay không vẫn là tiền của bố mẹ, nhưng với những người khác, không còn sự tôn trọng và ngưỡng mộ nữa. Chẳng có một lời khen hay cảm ơn nào được thốt lên khi họ được giúp đỡ một điều gì đó, không giống như khi tặng họ cái gì đó.
Hoá ra là thế không có tiền trở thành một kẻ không là gì. Rồi không có tiền còn "đươc" thương hại, những người muốn quan tâm cũng không "dám" nhận sự quan tâm của mình :"anh làm gì có tiền". Thật buồn! Khi mà mình bị thương hại và lòng tốt của mình trở nên một sự sa sỉ với chính mình, giúp được ai chứ, khi mày không có tiền. Hay đôi khi mày có một chút đấy, nhưng ai dám lấy của kẻ "áo rách". Rúc cục là sự động chạm tới tự ái và giận dỗi, mặc dù tốt cho mình thoi, nhưng cảm thấy thật buồn và nhục khi không thể hay không được giúp. Rồi có lẽ cũng chẳng còn ai! Không tiền không gì cả...!!!

Tập thể dục

Cũng có thể chẳng có lý do nào khá nên chọn coi đó là tập thể dục, chứ thực ra việc mình thích lang thang ngoài đường vào mỗi tối không có mục đích để rèn luyện sức khoẻ hay giảm cân ( mắc dù khá cần thiết ). Chủ yếu là muốn được đi đâu đó, hít thở không khí đường phố những tối mùa thu, hay nhìn ngắm người đi đường... Chẳng có chút liên quan nào tới thể dục thể thao cả, chỉ là thích đi thì đi thế thôi! Khi ra đường đương nhiên là không khí thoải mái hơn ( tuy có nhiều bụi và mùi ) nhưng cũng vẫn là mộ bầu không khí rộng mở, thật thoải mái. Điểm mình chọn đến là công viên... ờ một cái tên rất lạ và khó nhớ, chỉ nhớ ở trong công viên ấy có hồ Thành Công, một nới khá lý tưởng cho việc hưởng khí trời, thoáng đãng, hầu như không có khói xe... Ở đó có rất nhiều người, họ ra đó với nhiều mục đích, có người đi tập thể dục, có những đôi yêu đương tìm một chỗ lãng mạn,... nhưng hình như không có ai đi lang thang hóng gió cả. Nếu ai quen mà thấy chắc bảo mình hâm nặng, mà cũng có thể thật, ai biết được. Mình chỉ cần biết là thấy thích mà thôi, thích là nhích mà. Kiếm một chỗ nào đó, thuận hướng gió và không đến nỗi quá tối, nhất là không quá gần một ai đó ( ở đó khá đông người nên khó tìm được một chỗ như thế ), rồi thở phào sau một đoạn đường đi bộ cũng khá dài, nhìn loanh quanh; Rất nhiều những đôi trai gái đang ngồi âu yếm nhau, ở ngay bờ hồ, trê bờ kè hay trên ghế đá và cũng có nhiều người ra đây với mục đích thể thao, họ đi bộ quanh bờ hồ. Nhìn mấy đối bạn trẻ đó thấy cũng hay hay, họ đang hạnh phúc mà, có người cho rằng họ như thế thật không ra gì hay làm phiền người khác... Nhưng mình thấy họ thú vị đấy chứ, họ đang đắn chìm trong hạnh phúc của họ, đâu có làm phiền ai đâu. mình còn đôi khi thấy ghen tỵ và muốn được như họ cơ, muốn có ai đó ngồi kề bên, không cần âu yếm đâu, chỉ cần nắm tay là được, là hạnh phúc lắm rồi. Ờ mà tay mình bị ra mồ hôi, rất ngại nắm tay ai đó, trước đây mình cũng thấy khó chịu vì cái tay của mình vào mùa này, giờ thì thấy bình thường rồi, không có gì cản trở được hai bàn tay đan vào nhau mà. Mình rất thích được cầm tay ai đó! Đôi khi đi đường, nhìn thấy những những cặp đi bên nhau, tay trong tay, thấ thật hâm mộ và thích thú, có lần mình đã đi theo một đôi vào hiệu sách, ngắm nhìn họ không biết bao lâu, hai người họ cứ nắm tay nhau đi hết hàng sách này tới hàng sách khác, rồi một người cầm sách cho người kia xem, bàn tay kia vẫn đan vào nhau. Bất chợt như một hành động có điều kiện, mình dơ tay lên nhìn, chẳng hiểu sao mình lại làm thế, nhưng hình như lần nào nhìn thấy người ta cầm tay nhau mình cũng làm thế, nhìn bàn tay mình rồi cười, trong lòng nằng nặng :)! Tại sao giữa các ngón tay lại có khoảng trống? Để hai bàn tay có thể đan vào nhau!...
Ngồi nhìn ngắm và nghĩ vẩn vơ một lúc, tới khoảng 9giờ 30 thì bắt đầu đi về, lại lặp lại con đường lúc đi ra đây, một con đường vắng lặng lẽ, một mình bước đi lặng lẽ...

Silent Men




Im lặng để xem xét, im lặng để biết, im lặng để hiểu và im lặng để lắng nghe.!!!






Mình đã chọn sự im lặng, thử sống một cách câm lặng xem sao, đây chắc cắhn không phải lữa chọn cách sống của mình, chỉ là mốn thử một cách cảm nhận cuộc sống khác thôi. Đã nói khá nhiều rồi, lâu nay mình thường thích nói, đúng hơn là giảng giải quá nhiều rồi... Bây giờ mình sẽ học im lặng, học cách xem xét mọi chuyện một cách im lặng...!!!
Hôm nay là ngày đầu tiên, cả ngày hôm nay nói rất ít và không dăn dạy ai một điều gì, ngày đầu tiên như thế đã và cảm giác thấy cũng được, khá nhẹ nhõm, thấy đôi điều sẽ trở nên rõ ràng hơn khi mà lắng nghe và suy xét kỹ, mọi chuyện được cho qua đầu một cách thản nhiên và không hề có cảm súc quá lớn, không giận mà cũng không thích thú quá mức. Nói chung lại là thật nhẹ nhàng.!!! Mình sẽ tiếp tục sống thử như thế này, trước tiên là cho tới khi có thể im lặng hoàn toàn trong 24tiếng/ngày, rồi tuỳ vào điều kiện sẽ xem xét nên tiếp tục hay không. Cũng không dễ để có thể im lặng trong 24giờ một ngày, vì cuộc sống là những giao tiếp, nếu không giao tiếp thì khó mà sống. Nhưng mình đang muốn thử nghiệm cảm giác sống một cách cao hơn, sống bằng sự hiểu biêt người khác và xem xét một cách khách quan mọi việc. Có lẽ đó không phải là một cachs sống tốt, nhưng nên biết qua. Đôi khi thấy sự im lặng là cần thiết, cũng tại trước đây mình nói quá nhiều, thấy gì chướng mắt là nói luôn, mà lại hay hoạch hoẹ người khác khiến người ta khó chịu và dần dần, những điều mình nói bị người ta bỏ ngoài tai, dù đúng dù sai cũng không mấy ai thèm nghe ( trừ một vài người bạn mới, có lẽ họ mới biết những điều mình nói nên thấy thú vị, rồi dần dần cũng chán thôi mà ). Đó cũng một phần là do lỗi ở mình, vì thế mình sẽ thử không nói gì nữa xem sao và dần dần để học được cách nói điều người ta muốn nghe và không nói điều khiến người ta khó chịu. Biết như thế là không được thành thật lắm, nhưng dù sao, người thục sự thành thật và muốn nghe nói thật thời này có lẽ không còn nhiều lắm, nên đành tránh lách sao cho cuộc sống thoải mái hơn thôi... Học để nói "TÔI KHÔNG BIÊT", Khổng Tử nói người biết nói "không biết" mới thực là biết. Không hẳn là máy móc theo Đạo mà đây là một điều mình đã tìm hiểu lâu nay rồi, đôi khi cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách của nó thì dễ dàng hơn. Tuy biết như thế là không tốt, nhưng không phải cứ biết thế là có thể tham gia. Đôi khi nên lờ đi vì tham gia chỉ làm cho mối quan hệ trở nên xấu đi và đơn giản cũng chẳng thay đổi gì được vấn đề cả. Tốt hơn hết là phải biết điều gì "biết" được và điều gì "không biết". Mình bị ảnh hưởng tính hay tham gia vào chuyện gnười khác và tính nói nhiều từ bố ( mặc dù mình rất ghét tính đó ), đó là một điều đơn giản nhưng khó mà vượt qua được trong gia đình, con cái ghét tật xấu của bố mẹ, nhưng dân dần ngấm tất đó từ lúc nào không hay. Bây giờ mình thấy mình giống bố y hệt! Mình rất ghét việc bố luôn tham gia vào mọi chuyện của mình, luôn áp đặt điều bố nghĩ là đúng với người khác và nói rất nhiều, tới mức mà chẳng nói được ai. Bản thân mình ghét như thế, mà giờ đây nhìn lại thì thấy mình đang như thế, đang luôn cho rằng mình đúng và hiểu biết, nên ép buộc người khác và chẳng ai thèm quan tâm tới điều mình nói nữa. Thật buồn cười! Sao mình lại như một bản sao của bố được nhỉ? Có lẽ ông ngày trước cũng giống bố bây giừo, không biết cụ có thế không nhỉ???
Mình có thể thay đổi? Có thể sửa chữa??? Mình đang cố gắng!