Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Tập thể dục

Cũng có thể chẳng có lý do nào khá nên chọn coi đó là tập thể dục, chứ thực ra việc mình thích lang thang ngoài đường vào mỗi tối không có mục đích để rèn luyện sức khoẻ hay giảm cân ( mắc dù khá cần thiết ). Chủ yếu là muốn được đi đâu đó, hít thở không khí đường phố những tối mùa thu, hay nhìn ngắm người đi đường... Chẳng có chút liên quan nào tới thể dục thể thao cả, chỉ là thích đi thì đi thế thôi! Khi ra đường đương nhiên là không khí thoải mái hơn ( tuy có nhiều bụi và mùi ) nhưng cũng vẫn là mộ bầu không khí rộng mở, thật thoải mái. Điểm mình chọn đến là công viên... ờ một cái tên rất lạ và khó nhớ, chỉ nhớ ở trong công viên ấy có hồ Thành Công, một nới khá lý tưởng cho việc hưởng khí trời, thoáng đãng, hầu như không có khói xe... Ở đó có rất nhiều người, họ ra đó với nhiều mục đích, có người đi tập thể dục, có những đôi yêu đương tìm một chỗ lãng mạn,... nhưng hình như không có ai đi lang thang hóng gió cả. Nếu ai quen mà thấy chắc bảo mình hâm nặng, mà cũng có thể thật, ai biết được. Mình chỉ cần biết là thấy thích mà thôi, thích là nhích mà. Kiếm một chỗ nào đó, thuận hướng gió và không đến nỗi quá tối, nhất là không quá gần một ai đó ( ở đó khá đông người nên khó tìm được một chỗ như thế ), rồi thở phào sau một đoạn đường đi bộ cũng khá dài, nhìn loanh quanh; Rất nhiều những đôi trai gái đang ngồi âu yếm nhau, ở ngay bờ hồ, trê bờ kè hay trên ghế đá và cũng có nhiều người ra đây với mục đích thể thao, họ đi bộ quanh bờ hồ. Nhìn mấy đối bạn trẻ đó thấy cũng hay hay, họ đang hạnh phúc mà, có người cho rằng họ như thế thật không ra gì hay làm phiền người khác... Nhưng mình thấy họ thú vị đấy chứ, họ đang đắn chìm trong hạnh phúc của họ, đâu có làm phiền ai đâu. mình còn đôi khi thấy ghen tỵ và muốn được như họ cơ, muốn có ai đó ngồi kề bên, không cần âu yếm đâu, chỉ cần nắm tay là được, là hạnh phúc lắm rồi. Ờ mà tay mình bị ra mồ hôi, rất ngại nắm tay ai đó, trước đây mình cũng thấy khó chịu vì cái tay của mình vào mùa này, giờ thì thấy bình thường rồi, không có gì cản trở được hai bàn tay đan vào nhau mà. Mình rất thích được cầm tay ai đó! Đôi khi đi đường, nhìn thấy những những cặp đi bên nhau, tay trong tay, thấ thật hâm mộ và thích thú, có lần mình đã đi theo một đôi vào hiệu sách, ngắm nhìn họ không biết bao lâu, hai người họ cứ nắm tay nhau đi hết hàng sách này tới hàng sách khác, rồi một người cầm sách cho người kia xem, bàn tay kia vẫn đan vào nhau. Bất chợt như một hành động có điều kiện, mình dơ tay lên nhìn, chẳng hiểu sao mình lại làm thế, nhưng hình như lần nào nhìn thấy người ta cầm tay nhau mình cũng làm thế, nhìn bàn tay mình rồi cười, trong lòng nằng nặng :)! Tại sao giữa các ngón tay lại có khoảng trống? Để hai bàn tay có thể đan vào nhau!...
Ngồi nhìn ngắm và nghĩ vẩn vơ một lúc, tới khoảng 9giờ 30 thì bắt đầu đi về, lại lặp lại con đường lúc đi ra đây, một con đường vắng lặng lẽ, một mình bước đi lặng lẽ...

Không có nhận xét nào: