Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Khát khao!

Đôi mắt trong veo, giọt cafe lóng lánh
Cứ trêu đùa kẻ nghiện cafe
Bao thèm muốn những ngày không đắng
Cần một giọt thôi, để dịu cơn thèm!

Muốn cai cafe, muốn quên đi vị đắng
Có được đâu lòng dạ cứ cồn cào.
Nhìn thấy long lanh là lại nhớ,
Nhắm mắt quên đi, cứ mơ màng.


Phần thì muốn, phần cố dằn lòng
Để ly cafe long lanh không sóng sánh,
Thật buồn cho kẻ nghiện cafe
Một lần say mê, thèm muốn suốt đời!

DZ ký bút