Anh thì đã quá quen rồi, giờ chỉ
sợ mẹ cũng lại coi thường em nữa thôi...
Với mẹ thì có lẽ tiền là thứ quan
trọng nhất, con cái, anh chị em, cái gì cũng đo bằng tiền. Nhà có 3 đứa con,
thì cách đối xử tương xứng với số tiền mà mỗi đứa kiếm được, lẽ dĩ nhiên thì
anh là đứa con không đáng một xu rồi.
Anh chẳng hiểu nổi, nhiều lần tự
hỏi, từ khi còn bé tý, lúc nào cũng nghĩ mình không phải con của mẹ, rồi tới
khi lớn lên, khi có thể thoát ra được, thì lại tưởng lầm, quay lại thì đâu ngờ,
trượt chân xuống sâu hơn cái bậc khinh bỉ của mẹ. Giờ thì mẹ có thể cong môi “Đéo
có tao mày làm được gì?” rồi lại kể lể, nào là chuyện nuôi ăn, nào là chuyện
cho học rồi giờ cả công việc cũng lo cho... Ờ, thế thì đương nhiên là phụ thuộc
rồi... Ờ, thế là đã khinh nay lại còn đáng khinh hơn...
Đời anh nó thế, ngu dốt cộng với
hèn nhát, thành loại bị khinh thường... Thật ra từ khi quay đầu về đây, anh đã
xác định chấm hết cho một con người, sẽ sống như một cái xác, một con vật chỉ
biết ăn và chờ đến ngày xuống đất, cuộc sống chả có gì để tiếc, cuộc đời chả có
gì để nghĩ, cứ vật vờ trong một cái xác không hồn, của một kẻ bị coi thường, thấp
kém hơn con người. Anh cũng xác định chẳng
làm phức tạp thêm cái cuộc sống thấp kém đó, chẳng quan tâm tới bản thân nữa là
quan tâm tới cái gì khác, sống mà chẳng có mục đích thì không nên lôi kéo người
khác vào làm gì, anh đã sống như thế... Và cái cơ bản là bây giờ về làm công chức
quèn, tiền cũng chỉ đủ để tiêu, chẳng có tiền mà biếu mẹ, mà mua quà, mua
bánh,... thế là vẫn bị khinh, thì đã nói rồi, mẹ đo tình cảm bằng tiền mà...
Rồi thì gặp em, mọi dự định kết
thúc cuộc đời một cách đơn giản như của một con thú, lại bị phá hỏng. Anh lại
muốn sống, muốn được làm người, muốn quan tâm và được quan tâm. Cái tính anh nó
thế, bản thân mình thì vất đi cũng được, chẳng cần gì, chẳng sợ gì... nhưng
quan tâm tới ai đó thì lại khác, chỉ lo cho em, sợ em cho em... Thì với hoàn cảnh
của chúng mình, anh vẫn nghèo, em cũng thế, giờ thì vẫn ăn bám, lại ở nhà của mẹ
nữa, chắc chắn một điều, mà a lo lắng nhất điều đó... Là mẹ cũng lại khinh cả
em, giống như tất cả những gì thuộc về anh... Anh lo tới lúc đó em sẽ buồn, tuy
rằng anh đã nói với em về mẹ rồi, nhưng chắc chắn em sẽ vẫn buồn thôi, em cứ
nói biết rồi thì không so đo làm gì, ừ thì nói thì nói thế, thế mà anh cũng có
không so đo được đâu. Vẫn uất ức, vẫn buồn... Rồi lại buồn cả phần của em nữa
chứ, sẽ khổ lắm đấy, thiếu ăn còn chịu được, chứ mệt mỏi về tinh thần thì khó
mà bù đắp lắm...
Anh đang bế tắc quá, thực sự anh
không nghĩ ra nổi nên làm gì bây giờ, muốn bỏ ra ngoài ở cũng khó, ở cái đất
Ninh Bình quê mùa này, đồn đại và dị nghị dường như là món ăn tinh thần của người
ta, rồi người ta sẽ lại dè bỉu, lại suy đông, suy tây... Và nữa là anh còn đi học
2 năm nữa, giờ mà ra ngoài em lại ở một mình, không yên tâm. Bố khỉ cái đầu,
càng nghĩ càng thấy tối... Thôi thì cố gắng cho hết cái thời gian này, học xong
về xin đi huyện rồi mượn nhà công vụ.
Chỉ có cách đó thôi, em phải chịu
khổ mấy năm rồi, còn phần mẹ thì chẳng thay đổi được đâu, ngấm vào máu rồi,
tránh đi thì hơn...