Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008

Ngày thứ tư


Ngày hôm nay thật lạ!
Nó lạ ở chỗ, những điều mình tính toán đều sai bét và những điều mình cảm nhận được thì lại trúng phóc. Làm cho ngay cả bây giờ khi vừa ngồi nhớ lại thật kỹ một ngày hôm nay nhưng vẫn thấy thật mơ hồ, đã lại một ngày nữa qua đi, nhưng mơ hồ quá!!! Cả đêm hôm qua tính toán xem sáng mai sẽ vắt đầu từ đâu, tìm trên google thì chỉ có ở trung tâm Giảng Võ mới có hội trợ trong mấy ngày hôm nay, nhưng mà lại là hội trợ điện tử, không khả thi lắm. Có khi nào lại quen ai đó làm điện tử nhỉ? Cũng có thể không phải, nhưng mà ở cung văn hoá có thấy thông báo có hội trợ gì đâu???... Được rồi quyết định sáng sẽ bắt đầu đi từ giảng võ, nếu không có sẽ lượn qua cung văn hoá xem ở đó có hội trợ nào không... Tới sáng đánh răng rửa mặt xong là tầm 9giờ, đúng giờ dự tính suất phát, xuống nhà lấy xe đạp và lên đường. đi được tới chỗ rập phim quốc gia bắt đầu nghi nghi, hội trợ điện tử thì không chắc đã có, hay lượn ra cung văn hoá trước nhỉ? Nhưng thôi cứ theo lịch trình. Vẫn cảm thấy không đúng đường lắm, nếu ở cung văn hoá có hội trợ tức là tỷ lệ có ở đó sẽ là 70%. Khi vào tới khu giảng võ, ở đó vắng vắng không đông lắm, lượn một vòng quang bãi gửi xe, không thấy,..., nhưng nhỡ nhân viên để chỗ khác thì sao, vào. Đi ra tới cổng người ta kêu mua vé, 20k/vé...Oái!!! Mình có mỗi 14k trong túi, không đủ 1vé rùi, đi loăng quăng ở ngoài nghía vào xem sao... Chắc chắn là không có ở đây, siêu thị điện máy này toàn tuyển mấy em tiếp viên chân dài, không có rồi. Quay ra lấy xe rồi đi về hướng cung văn hoá, cảm giác chắc chắn là có ở đó. Nhưng nếu không có hội trợ ở đó thì sao? Thì đi về, vì mình chỉ biết có 2nơi này thôi, có biết ở đâu nữa đâu. Không gặp quay về và tiếp tục phương án B; phương án B là: Nếu không tìm thấy tối nay sẽ lượn qua khi TH-NT, chắc hội trợ nào cũng tan tầm 9giờ-9giờ 30. Đi mất khoảng 30min là về tới nơi, mình sang đó tầm 9giờ, đợi tới tầm 10giờ30 kiểu gì trả gặp. Ừ! phương án đó cũng không tệ. Ah, nhưng nói là gặp nhưng thực ra mình chỉ tính sẽ đứng nhìn từ xa thôi...!!! Tới khi cung văn hoá, thấy ở đó đang tổ chức hội trợ thời trang, mừng quá! Thế này thì chắc chắn 90% rồi, định phi vào thì Thắng già gọi điện...Điều này không có trong kế hoạch... Có tính là cho chúng nó đi cùng đâu, nhưng thôi kệ, thế là lại đứng đợi chúng nó mất 30 phút ròi mới vào. Bó tay! Không có vé cho xe đạp đâu. mấy bà gửi xe nói nhẹ như không, thế này thì làm sao bây giờ??? Thế là thắng già nổi máu, cứ vác xe qua hàng rào để vào trong bãi rồi khoá nó vào hàng rào, quả thật là có nó cũng tốt thật, không có nó chắc mình phải quay về chiều mượn xe lên lại vậy.... Đi vào trong lượn một vòng là gặp liền, chẹc! Tại vướng hai thằng đó mà mình mới phải bước ra, định sẽ chỉ đứng nhìn từ xa thôi, không định lộ diện. Vừa nhìn thấy mình, như một phản ứng cứng nhắc, quay lưng lại ngay, không thèm liếc lại một cái nào, quay ngoắt đi luôn!!! Với một vẻ lungs túng thì phải, mình cũng chẳng biết làm thế nào, mình chưa tính tới điều này, đành coi như không biết cũng làm ngơ vậy. Thế mà thằng Hà "trần" nhìn thấy rồi gọi ầm lên, thế là giáp mặt, nhưng cú như mình không ở đó, hay mình đang tàng hình thì phải, chẳng thèm liếc nhìn mình một cái...Cả tới lúc chào ra về cũng không thèm liếc chỉ bye bye bọn thắng già!!! Như kế hoạch, buổi tối mình quay lại đó và đứng nhìn từ xa...!!!

I miss you...!!!
Dù đúng ra chúng ta không nên gặp nhau trong thời gian này, vì em cần có thời gian và khoảng cách để suy nghĩ...Nhưng anh không thể kìm hãm được nỗi nhớ này, nhớ nụ cười của em, nhớ anh mắt em và tất cả về em mà anh nhớ!!! Dù sao, hôm nay anh cũng được nhìn thấy em, được thấy em cười, dù đó không phải nụ cười dành cho anh!!! Lúc nào trông em cũng thật xinh đẹp và đáng yêu!!!

Dường như có một vài điều mới dang hiện lên trong suy nghĩ của anh, có lẽ là nó có ở đó lâu rồi, nhưng mà chưa được rõ ràng thôi... Có thể đó là điều trước đây anh sợ mà đã không thực hiện như bây giờ. Nhưng sợ điều đó thì quả thật là sai lầm, nếu đúng là như thế thì cũng có gì đâu"cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, cái gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình". Đó là nếu thực sự tình cảm của em không đủ lớn để vượat qua thử thách này, nếu sau này em sẽ không coi anh là bạn nữa, mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây vì anh trong em không đủ lớn... để có thể thắng được cái tôi giận dỗi của em.!!! Nhưng thật ngộ khi anh lo sợ điều đó, ah, cũng không hẳn anh lo sợ điều đó, mà anh không tính tới điều đó, anh tin vào tình cảm giữa chúng ta! Và anh sẽ tiếp tục chờ, chờ em suy nghĩ cho thật thông suốt về tình bạn giữa chúng ta...
Chờ một tin nhắn làm hoà nếu em đã nhìn ra cần tình bạn của anh tới mức nào!
Hoặc chờ mọi thứ kết thúc nếu tình bạn của anh với em chỉ có thế!...
Mãi mãi là bạn!

Ngày thứ 3...

Love story


Mới đó mà như bao nhiêu thời gian trôi qua rồi, mình còn phải ngồi tính mãi mới ra được là 3ngày rồi, nặng nề quá có lẽ mình không còn nhận ra thời gian nữa.!!! Mọi điều đều xảy ra trong tầm kiểm soát nhưng sao lại không thể kiểm soát nổi thế này? Không thể ngăn chặn được cái suy nghĩ cứ bùng lên trong đầu mình, sự phản kháng và mong muốn từ bỏ, mình không muốn thế này nữa, không muốn theo cái kế hoạch đó nữa. Thời gian chẳng còn ý nghĩa gì nữa, mà chỉ có sự đấu tranh và tranh luận với chính mình mà thôi. Mọi chuyện đã bắt đầu rồi và chưa tới thời điểm thích hợp để nó kết thúc nhưng mình đang mong ngón từ ngày, từng giờ và từng giây tới lúc đó, mà cũng có khi mình không thể chờ tới lúc đó được. Nhưng mình sẽ cố hết sức, cho dù cứ mỗi khi trái tim trong lồng ngực mình lại rát bỏng nó đã cháy rát trong mấy ngày qua và đôi khi như thêm thắt vào nỗi đau đó là những cái nhói lên như có một bàn tay sắt nung đỏ bóp chặt lấy nó... Và mình biết điều đó không chỉ xảy ra với một mình mình. Mình có thể cảm nhận được nỗi đau đó ngay khi đang ngồi đây, mình có thể cảm nhận được nó từ người đó. Có những khi, cảm nhận sự cô đơn, nỗi đau đó, mình không thể kìm nổi bản thân, muốn vồ ngay lấy chiếc điện thoại và gọi... Nó thật khủng khiếp!!!
Mình không thể dừng lại được, dù có đau nhưng mình đã bắt đầu nó và đã chịu đựng 3ngày dằn vặt với bản thân, những khi nghiến răng run lên bần bật để kìm hãm mình. Và bây giờ mình không thể làm hỏng mọi chuyện được, sự chịu đựng này phải có giá của nó... Phải tới đúng thời điểm. Dù mình có cảm nhận được, có chắc chắn biết được rằng nỗi đau đó thật lớn, nhưng nếu mình không làm nỗi đau sau này có thể không thể chịu đựng nổi.!!! Có thể mình dã man, không, không phải là có thể, mà đó là sự thật... Mình quá dã man!!! Độc ác!!!...Nhưng mình biết mình đang làm đúng, không phải lúc nào điều đúng cũng nhẹ nhàng, cái giá phải trả là rất lớn. Điều mình đau đớn nhất đó là làm người mình yêu thương nhất đau khổ, nỗi đau mình cảm nhận được khiến mình trở nên điên dại và không thể kiềm chế được!!! Còn đau hơn chính bản thân mình bị đau... Mình quá tàn ác??? Đôi khi thấy mình thật khốn kiếp! Dù cho đó có là lý do gì chăng nữa, tất cả chỉ là nguỵ biện mà thôi, mình thật khốn kiếp!...!!!
Mọi việc đã là sự định từ khá lâu rồi, từ trước ngày sinh nhật của em, trước đó vài tháng thì phải... Anh đã dự định làm như thế này, nhưng rồi anh chưa đủ can đảm để bắt đầu nó và anh không muốn bắt đầu nó trước ngày sinh nhật của em... không thể để em buồn trong ngày trọng đại đó của em được, anh sẹ giết mình mất.! Và anh đã chuẩn bị cho nó, anh bắt đầu gây xích mích với em, hay sét nét và kích động em, đúng như em nói, thời gian gần đây anh rất khác, đúng là như thế, anh rất khác...!!! Không phải là một sự sắp đặt nào hết, tất cả chì là một sự ghen tỵ, nhỏ nhen của anh mà trước đây anh thường giấu nó cho riêng mình để trở thành "1nguời tốt đến kỳ lạ", không phải để qua mặt hay lừa ai cả, chỉ là anh muốn đối xử tốt với mọi người và muốn mọi người yêu quý mình thật nhiều. Thời gian gần đây anh chỉ thả lỏng nó ra mà thôi, ai cũng có mặt xấu của mình mà... Và cái mặt đó của anh làm em khó chịu, ai cũng khó chịu cả thôi, anh biết điều đó chứ. Chỉ đơn giản là sống là chính mình, để mình cảm nhận và phản ứng... Một thời gian dài, anh làm em chán nản và khó chịu, để em biết được bản chát thật của anh, con người thật mà anh luôn muốn cất dấu, nếu em để ý, thì nó chỉ hiện ra với mình em mà thôi. Anh thấy thật khó khăn vì em đã dành cho anh quá nhiều tình cảm, em tha thứ cho anh, nhẫn nhịn anh để duy trì tình cảm giữa chúng ta, điều đó làm anh cảm động rất nhiều. Nhưng điều đó làm anh lo lắng, anh đã là chính mình với em, đó là anh mong muốn em cũng là chính mình với anh...Dường như thế không đủ, mọi việc trở nên khó kiểm soát khi anh không thể tiếp cận được em như anh mong muốn, em vẫn thế vãn giữ riêng một cái gì đó cho mình.!!!
Điều anh mong muốn ở em đó là làm em thực sự nhìn thấy hạnh phúc của mình, không phải chỉ là cái tít "cô bé hạnh phúc", anh không hề suy đoán về điều em nghĩ và cảm nhận, anh chỉ nói điều mình nghĩ mà thôi, những khi thấy em buồn, khi những niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhặt đi qua, lại thấy em buồn, có lẽ em chưa cảm nhận được là có anh, có nhóm Việt,... đang luôn ở bên để chăm chút và mong muốn kéo dài thật dài cái thời gian hạnh phúc của em ra, dài mãi... Như trong câu chuyện "Giỏ hoa tháng năm" đó, không phải khi bạn không ở bên mình là bạn quên nghĩ tới mình, mãi mãi luôn luôn, không thiếu một giây nào đâu. Cho dù cuộc sông luôn có khó khăn, quả thật là cuộc sống quá nhiều điều phiền muộn vì những tiếng thở dài"hazzzzzzzz.....!!!", những nỗi lo lắng cho tương lai, mình sẽ làm gì, sẽ sống như thế nào???.... Làm con người ta cảm thấy thật nặng nề, nhưng nếu có thể nói với bạn bè, chỉ cần nói ra thôi, không cần có câu trả lời như từ một nhà hiền triết, mà chỉ cần chia sẻ được với bạn của mình thì cũng đã giải toả được rất nhiều rồi... Anh thấy sợ những tiếng thở dài của em, những cái chặt lưỡi chán nản khi anh đang ngồi bên em, thực sự anh là người có thể đổ hết tâm sự của mình ra với bạn, có những điều anh rất muốn nói với em, nhưng những tiếng thở dài đó khiến anh thấy e ngại, rằng mình sẽ làm em thấy nặng nề hơn nữa...
Và anh nghĩ, để em hiểu rõ giá trị của tình bạn giữa chúng ta, thì cần phải để em thấy khi không có tình bạn đó mọi thứ sẽ khác thế nào!
Anh quyết định sẽ để em nhận thấy, vài ngày suy nghĩ xem có làm hay không, rồi vài tháng anh chưa thể nghĩ xem có làm hay không... Rồi tới ngày hôm đó, 3ngày trước đây, vào buổi sáng, anh bắt được 1con nhện, anh cho lên status "New friend...", định chờ em online chờ em thắc mắc bạn mới của anh là ai?, để khoe với em về con nhện đó... Nhưng mọi chuyện lại đi theo một chiều hướng khác... Và anh đã quyết định, ngay lúc đó, nên có thời gian để em hiểu.!!!
Anh biết mấy ngày này em sẽ rất buồn và đau đớn, hãy tin anh, anh cũng phải chịu đựng như thê, hơn thế... Rồi chuyện này sẽ kết thúc và em sẽ hiểu tất cả!!!
Mãi mãi là bạn!!!
In my bed