Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

........has signed out. (10/4/2008 12:23 AM)

Rồi một biểu tượng cửa sổ nho nhỏ hiện lên góc phải màn hình, thông báo bên kia đã out và mình lại quay lại với cái việc mà mình đã làm mấy ngày hôm nay rồi, một nửa đi tìm một vài câu hỏi ngộ ngộ, một nửa đi viết mấy dòng này. Một việc nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng khá phức tạp, việc gỡ một búi dây bị buộc lại thắt nút hay đan vào nhau, những nút thắt có từ rất lâu rồi, rồi lại thêm những nút mới, từng ngày từng ngày. Và như hôm nay, như hôm qua, hay vài ngày trước, cứ lâu lâu mình lại dành ra mấy ngày để tìm và tháo những cái nút ấy. Nghĩ cũng ngồ ngộ, lâu lâu lại hâm hâm, tự nhiên chẳng buồn làm gì, đi đâu hay gặp ai đó, thích thu mình lại để trầm tư, cứ như tổng kết quý ấy, chắc nhìn có vẻ buồn cười lắm.
Cũng chẳng biết như thế từ khi nào, nhưng mà nó rất thường xuyên, lâu lâu lại hâm dở thế. Nhưng dù gì thế cũng khá tốt, có thời gian nhìn lại mình, tự rút ra kinh nghiệm để sửa chữa, mình cũng thấy hay, sau mấy ngày trầm cảm ấy mình lại học được một cách sống mới. Không biết là có tốt hay không, nhưng mình thấy vui hơn, hạnh phúc hơn trước. Thế là tốt rồi!!!
Lần này mình có vài câu hỏi, không giống các lần trước lắm, à mà đúng rồi, lần nào cũng đều có câu hỏi mới mà vì cái cũ đã được giải quyết rồi mà, chỉ là câu hỏi lần này khá hoang mang, mông lung hay có thể gọi bằng một từ nào đó vì nó quá khó đưa ra đáp án, chẳng biết giả quyết nó như thế nào nữa... Nên lần này thời gian có kéo dài hơn, dài hơn...!!!

"Chẳng biết mình trông có sáng sủa không, mình có phải một người thông minh không nhỉ???" _ Đó là câu hỏi khó khăn, vì thực tế mà nói ai cũng đề cao bản thân nhất, và nhất là một thằng hiếu thắng như mình. Mà ở đâu đó cũng có nói về loại người như mình, những người mà có tài "siêu việt" nhưng thực tế lại luôn là kẻ thất bại ( tất nhiên là mình không chấp nhận nói như thế rồi ). Nhưng phân tích ra nó là như thế, loại rất có tài có tài hơn người là khác, ví dụ như cái người ta học mất cả năm thì người đó học trong 3 tháng, mà còn làm tốt hơn nhiều cơ, cái thầy giáo giảng mãi mất một tuần thì người đó đã biết cái thày định tuần sau sẽ dạy... Siêu việt! Đó là sự thật, sự thật 100% đã được kiểm chứng. Ờ! Nhưng cái khúc khuỷ ở đây là tại sao lại thât bại, đơn giản thôi, những người như thế sẽ kiêu ngạo, họ biết họ làm được nên họ không luyện tập, chẳng cần học kỹ để rồi hổng kiến thức hay không điêu luyện... Nên sẽ không làm được gì ra hồn cả. Đó là lý do thất bại!!! Và cũng là lý do tại sao mình không trả lời được, không thể gọi như thế là ngu được vì chẳng ai dám nhận tài hơn cả. Nhưng xét théo kết quả thì là kém người ta..??? Chẹc!

"Làm thế nào để có thể thuyết phục được người khác???" _ Câu hỏi này rộng hơn nhiều, thực tế mà nói, mình rất thích thú tìm tòi học hỏi ( đơn cử là mình đã xem hết các chương trình khoa học trên tv và hầu như toàn lên mạng tìm hiểu về khoa học...) => Mình có một vốn kiến thức kha khá, nhiều điều mình biết nhiều hơn mọi người. Và điều khó khăn là làm thế nào để truyền đạt cho người khác hiểu và tin ( tin cái họ ko biết ).Mình đã thử nhiều rồi, có nhiều điều rất buồn cười là một câu nói mà mình đã nghe rất nhiều lần, nghe đến nỗi mình chắc chắn người ta sẽ nói câu đó và thật buồn cười.:"Ừ! Nó từng nói thế, thế mà không biết"... Hay những câu đại loại thế. Vì sao ư, vì khi mình nói mới chỉ là "phỏng đoán" ai dám tin chứ và phải kiểm nghiệm mới biết được, nên khi sảy ra rồi người ta mới "à". Có 2 lý do, thứ nhất; Bố ai dám tin cơ chứ ( mặc dù lần trước nó nói đúng ), thì cũng chẳng ai có thể tin nó lại biết nhiều đến thế, nó biết cái kia rồi cái này bịa ra thì sao, chờ đã. Thứ hai; Là mình không biết cách thuyết phục người khác, cái này mới là vấn đề lớn, bởi vì nếu có khả năng này thì dù có nghi ngờ cũng sẽ phải theo. Chà! Có khi mình đã nghĩ, ah àm ngay sáng nay thôi mình vừa nghĩ tới một con đường mới; có lẽ mình nên im lặng, dù sao nói cũng không được thì mặc kệ vậy. rồi lại nghĩ hay cứ nói thôi biết gì thì cứ nói, nhưng họ nghe hay không thì tuỳ, mà nếu không có sảy ra chuyện gì cũng đỡ áy náy...Ờ! Mà không được, nói là đỡ áy náy cũng không đúng vì mình có cái tính hâm hâm, đã quan tâm mà không được thì thấy khổ lắm, khà khà có hơi hâm thật.! Nên phải học cách thuyết phục người khác vậy. Chà!!!

Cứ loanh quanh với mấy câu hỏi này mà mãi chưa tìm được câu trả lời, rồi lại đần ra suy nghĩ, người không biết lại bảo đang thật tình, sầu đời.
Mình gọi đó là tập trung suy nghĩ.
Đã chừng ngót 1tuần rồi, có lẽ sẽ phải lâu hơn nữa, mà không biết giải quyết nổi không, nếu không thì chít. Mình mà nghĩ không thông thì mình không thể thoát ra được (cố tật ), rồi lại cứ loanh quanh trong cái đầu mình mà quên mất thế giới bên ngoài. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho ra mới được. Một ngày, hai ngày,... hay bao lâu nữa cũng phải nghĩ cho xong.!!!