Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Gia đình, có khi là chốn quay về, đôi khi lại là những tiếng thở dài....

Chẳng biết vì lý do gì, chẳng biết từ bao giờ, chẳng biết là do ai... mà gia đình với mình thật nặng nề, nói không phải quá, đôi khi nhắc tới 2 từ “gia đình” cảm giác như cái gì đó chẳng thân thương, cái gì đó còn chẳng thân thiện, cái gì đó xa lạ, mệt mỏi...
Từ khi còn bé, tới giờ, vẫn chỉ muốn rời xa nó, mình chưa bao giờ có cảm giác nhớ nhà, được đi khỏi đó là một niềm vui không thể diễn tả cụ thể được, chỉ thấy vui khi được rời đi. Khó mà hiểu nổi! Từ khi còn bé, mình còn nghĩ, mình chẳng phải con cái trong cái gia đình này, cảm giác xa cách, cảm giác không thoải mái khi ở đó, chẳng biết có phải thế không nữa, thật sự là tới bây giờ vẫn nghĩ thế, cũng có thể là chẳng biết giải thích nó ra sao, chọn đại một cách giải thích vậy :)!

Chẳng ai mong muốn có một cuộc sống như thế, mình cũng thế, gia đình mà, một từ thiêng liêng, ai chẳng mong muốn có một gia đình êm ấm, một gia đình hạnh phúc, một gia đình mong muốn quay về... Còn với gia đình mình, thì là cơm áo, gạo tiền,... mọi vấn đề đều được quy vào ăn với mặc, tiền với nong...