Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Cuôn sách The One Thing


Mình chưa đọc cuốn này, cuối tuần này ra HN phải tìm mua về đọc, mới chỉ đọc tiêu đề và trích dẫn, hình như là nó nói về việc tập trung và 1 công việc nhất định, 1 ý tưởng nhất định, 1 đam mê nhất định.... Có lẽ nó sẽ hợp với mình, một thằng có quá nhiều ý tưởng, quá nhiều suy nghĩ và quá nhiều đam mê... Mọi thứ đôi khi cứ lẫn lộn cả lên, cái này, cái kia, chả biết cái nào quan trọng nhất, chả biết theo cái nào, rồi tới giờ thì mỗi thứ một tý, mỗi thứ một ít... Thực tế là chẳng đâu vào đâu cả :)
Đơn cử như việc mê cây, cứ thích là vác về, thích là trồng...tới nỗi mà giờ nhà bao nhiêu là cây mình cũng chẳng nhớ nữa, rồi cứ lãng đi cái là lại có cây chết, lãng đi cái rồi quên mất không chăm...
Mà cái tính vội vàng, hấp tấp của mình mãi vẫn không sửa được...aizzz! Cứ thích cái gì là như phát điên phát rồ lên, phải có cho bằng được, song tới lúc có rồi thì lại thích cái khác, rồi cứ có mới nới cũ, mãi cứ thế, mất bao nhiêu rồi, tốn bao nhiêu rồi mà mãi vẫn chưa sửa được. Cũng chỉ tại cái kiểu sống quá nhiều mục tiêu, không xác định nổi cái gì là quan trọng để tập trung hướng theo, cứ sống như một thằng hấp lông bông mãi thôi.
Sắp tới thì sống kiểu này không ổn :D dù gì thì cũng quyết định một sự thay đổi lớn trong đời, cần sống trách nhiệm hơn, thực tế hơn, không thể cứ sống thiếu trách nhiệm mãi như thế này được vì khi đã lập ra đình thì ngoài trách nhiệm cho bản thần, cần trách nhiệm cho những người liên quan nữa, rất nhiều nữa và nặng nề nữa... Đúng là không đơn giản chút nào :D
Rồi còn vấn đề về tài chính, không thể dồn hết tiền nong vào đam mê linh tinh được nữa và cũng không thể chỉ trông đợi vào vài đồng lương ít ỏi nữa, bây giờ phải tính kế kinh doanh thôi. Bán cây thì cũng được, nhưng mà hiện giờ điều kiện chưa cho phép, mình còn đang thiếu thời gian, tiếc là không có mấy ai cùng chung đam mê để kết hợp :D Cơ mà cũng khó kết hợp khi mà số mệnh của mình là “không làm ăn chung được” ngày trước mình nghĩ nó đơn giản là số mệnh, nhưng rồi dần dần mới nghĩ thông được, chính vì sự dễ dãi của mình trong cuộc sống, công việc và nhất là mối quan hệ cộng tác làm ăn, khiến cho người ta cảm thấy dễ lừa, còn những người đa nghi thì lo sợ, không dám tin là lại có thằng dễ dãi như thế. Thế nên điều tất yếu xảy ra là một sẽ bị hất ra vì nghi kị hoặc bị hất ra vì sống quá đơn giản. Chắc là chả thay đổi nổi bản tính đâu, nên đành phải tự vật vã một mình vậy. Nhưng mà làm một mình cũng khó quá, cứ đi vắng một cái là lại lanh tanh bành hết cả, ngày trước đi học đại học 4 năm về thì mất sạch, giờ lại đi học 2-3 năm nữa, chắc cũng chẳng còn mấy... Aizzz! Đúng là toàn những sở thích, đam mê chẳng giống ai trong cái thời đại này, nó khó thế đấy.
Sắp tới dự tính chuyển qua một lĩnh vực không thực sự đam mê lắm, nhưng có thể sẽ có lợi ích về kinh tế hơn, nuôi Bồ câu Pháp. Vấn đề liên quan tới kinh tế, nên mình cũng không thấy hào hứng thái quá lắm, ban đầu thí điểm nuôi 3-5 đôi xem thế nào, nếu ổn thì có thể tăng số lượng rồi bán chim non cũng được. Bây giờ, bắt đầu hướng suy nghĩ sang những mục tiêu có lợi ích kinh tế hơn, không còn thoải mái chơi bời thú vui nữa. Nuôi chim là bước đầu tiên, sau này có thể mình sẽ làm thêm vài việc nữa, nhưng cứ từ từ đã :D
Nghĩ đi, nghĩ lại cũng thấy mình tài phết  :v )))) làm gì cũng toàn hòng, không toàn hỏng thì cũng đa phần hỏng, chả việc gì nên hồn cả, bỏ bao nhiêu tiền vào sửa cái ao tù xong chẳng nuôi nổi cá, rồi bao nhiêu thứ nữa chứ :D Thế mà cứ buồn buồn, nản nản được dăm hôm lại có một vài ý tưởng điên rồ khác, cứ thế, cứ thế... Chắc có thể là do mình không được thông minh lắm, nên không tính toán được thiệt hơn, hoặc là do độ điên của mình cũng đạt cảnh giới thượng thừa rồi, nên có thể suy nghĩ mọi thứ đơn giản hơn nó vốn thế. Chẳng phải tự tin đâu, nhưng nếu là người khác chắc đã gục ngã rồi :v )))) quá nhiều thất bại....

Phải nói là Gà con cũng tài nữa :v chịu được một thằng tính khí dở hơi như mình, mình nghĩ là Gà ngố cũng chỉ là thinh thích cây côi thôi, chứ không cuồng như mình. Thế mà cũng chịu khó chăm chăm, bón bón, tưới tắm cho bọn nó :D Thú thật là mình cũng có phần lo lo, sau này lấy nhau rồi, không chỉ còn là chuyện sở thích hay đam mê nữa, rồi có những đứa con, cuộc sống sẽ lại xoay quanh tiền nong và con cái, nếu mình mà vẫn như thế này thì sẽ khó lắm đây...