Gần đây đọc một bài báo nói về việc chụp ảnh khi làm tình nguyện là không nên, trong bài báo còn nhắc tới vấn đề vi phạm luật khi chụp ảnh những người được tặng quà và đăng lên mạng xã hội Facebook là trái quy định của pháp luật… Nói chung bài báo là phản đối việc những người làm tình nguyện chụp và đăng ảnh hoạt động tình nguyện với nhiều lý lẽ.
Về cơ bản thì mỗi người một chính
kiến, nên tôi không nói bài báo đó là đúng hay sai, chỉ có một điều tối nói tác
giả bài báo đó sai khi nói rằng việc chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội là trái
pháp luật. Theo quy định của pháp luật,
việc phải xin phép người có mặt trong ảnh mới được đăng lên, chỉ dành cho báo
chí; còn những hình ảnh trên các trang mạng xã hội chỉ sai phạm khi đăng ảnh
làm nhục người khác (trái thuần phong mĩ tục, hình ảnh bêu xấu người khác…).
Nên lập luận của tác giả bài viết là không đúng về điểm này.
Tác giả bài báo cho răng việc chụp
ảnh những người có hoàn cảnh khó khăn là không tốt, theo tôi thì việc đó không
có gì là không tốt.
Thứ nhất, nói về những người làm
tình nguyện, những bức ảnh là cần thiết vì nhiều lý do, như việc có những tấm
lòng hảo tâm ủng hộ cho chương trình mà họ không trực tiếp tham gia tặng quà được,
thì những bức ảnh là minh chứng rõ ràng nhất, thực tế nhất để họ có thể thấy được
những đồng tiền, món quà đóng góp, ủng hộ của họ tới được với những người đáng
có nó. Ngoài ra, nó còn là minh chứng cho hoạt động của Nhóm, để nhiều người
khác thấy được, để biết rằng có người đang làm những việc tốt đó, mà đơn phương
một người muốn làm những khó làm được thấy và tham gia, ủng hộ hay giúp đỡ. Đã
nhiều người nói với tôi rằng, họ rất muốn ủng hộ, giúp đỡ những người có hoàn cảnh
khó khăn, nhưng lại không làm được một mình mà cũng chẳng biết có nhóm nào đang
làm ở khu vực mình để tham gia cùng, cho tới khi biết đến Nhóm của tôi. Trên thực
tế, nếu bạn từng tham gia làm tình nguyện, nhất là từng tham gia trong vai trò
những người quản trị, bạn mới thực sự hiểu rõ và thấy được rằng, việc kêu gọi sự
ủng hộ giúp đỡ, mở rộng mạng lưới tình nguyện viên, những người hảo tâm là quan
trọng thế nào, việc đó đồng nghĩa với việc quảng bá tên tuổi, hình ảnh, để nhiều
người thấy, nhiều người biết, khi có nhiều người ủng hộ, thì bạn mới có thể
giúp đỡ được nhều hơn, được nhiều người hơn.
Những bức ảnh còn là kỷ niệm, kỷ niệm để cho mọi
người thấy tôi (những tình nguyện viên) đã là những việc có ích, những việc thực
tế (cho dù sau đó là mục đích gì chăng nữa), thì hành động được ghi hình đó,
cũng thực sự giúp đỡ được những người có hoàn cảnh khó khăn, chứ không chỉ là
những lời nói sáo rỗng. Trên thực tế, không ai làm bất cứ việc gì mà không mong
muốn có được lợi ích nào đó, ngay cả như tôi, một người không màng danh lợi
trong việc hoạt động tình nguyện, nhưng tôi hoạt động vì tôi cũng có những mong
muốn riêng, muốn rằng làm được những việc có ích thực sự, muốn rằng những người
thân của mình thấy mình làm việc tốt, nhất là sau này khi tôi có con, những
hình ảnh việc làm của tôi sẽ là động lực và định hướng tốt hơn cho con tôi…
Thứ 2, nghèo khó không phải là
cái gì đó xấu cả, chúng ta không nên coi thường người nghèo, đừng nghĩ là họ sẽ
hổ thẹn vì mình là người nghèo và người nghèo cũng không bao giờ phải xấu hổ vì
mình nghèo. Bạn có thể hỏi bố mẹ bạn, ông bà của bạn, những con người đi lên từ
khó khăn, họ sẽ tự hào kể cho bạn nghe cuộc sống trước đây của họ nghèo khó thế
nào; thực tế nếu bạn thành đạt, khấm khá từ một gia đình khá giả, thì chẳng ai
nói tới làm gì, người ta chỉ nhắc tới những tấm gương đi lên từ khó khăn nghèo
khổ. Nếu bạn quen biết một ai đó giầu có, thành đạt mà gia đình trước đây nghèo
khó, hãy hỏi họ về cuộc sống trước đây của họ, người ta sẽ cho bạn thấy sự tự
hào khi kể về tuổi thơ nghèo khó đó. Ngay như bản thân tôi, tuổi thơ của tôi sống
trong một gia đình khó khăn, 3 gia đình sống chung trong một căn hộ tập thể, mọi
thứ đều thiếu thốn… Và giờ đây, anh chị em chúng tôi rất chân trọng những bức ảnh
ghi lại thời kỳ khó khăn đó, những bức ảnh ít ỏi, để khoe với mọi người, tự hào
mà nói rằng “trước đây tôi rất nghèo”. Chẳng hề và chẳng nên mặc cảm vì hiện giờ
mình nghèo.
Tôi không biết những người khác
làm tình nguyện với mong muốn gì, chỉ biết là những bạn bè của tôi và tôi làm
tình nguyện với mong muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, giúp họ vượt
qua giai đoạn khó khăn lúc này trong cuộc sống, chỉ là những món quà nhỏ nhoi về
mặt vật chất, nhưng đó là những khích lệ về mặt tinh thần, để họ vươn lên vượt
qua khó khăn, khi họ biết rằng có nhiều người đang ủng hộ họ. Và tôi tin rằng,
khi họ vượt qua được những khó khăn trong cuộc sống với niềm tin được nâng đỡ
và chia sẻ, họ sẽ tự hào với cái quá khứ nghèo khó của mình. Với những đứa trẻ,
bạn đừng nghĩ chúng không biết mình nghèo, đừng nghĩ chúng xấu hổ vì nhà nghèo,
chẳng có gì phải giấu diếm cả, cũng sẽ chẳng có chuyện nhìn lại những hình ảnh
tuổi thơ nghèo khó mà thấy hổ thẹn đâu, đôi khi, những hình ảnh đó mới chình là
những lời nhắc nhở, nhắc rằng khi bé họ khó khăn, đã có người giúp đỡ họ, động
viên tinh thần họ và họ sẽ thấy được mình cần giúp đỡ những người khác, cần
truyền niềm tin cuộc sống cho những người khó khăn khác,… Và họ sẽ tự hào, chắc
chắn, sẽ tự hào vì họ đã từng nghèo khó.