Thật ra thì, không biết người
khác thế nào, như bản thân mình và một số (không ít) người mình biết thì cái
tên Hoàng sa, trước đây dường như đã biến mất, chỉ lờ mờ chút hiểu biết về một
trong hai quần đảo lớn của Tổ quốc và hình như đã bị xâm chiếm từ lâu rồi, ngay
cả mình nhớ là trước đây dự báo thời tiết hình như cũng chỉ nhắc tới Trường sa
thì phải.
Rồi nhờ trung quốc, mà người dân
Việt tự nhiên hiểu hơn về một phần Tổ quốc mình, ngày ngày đọc báo, người người
tìm hiểu, nhớ ra rằng còn một phần máu thịt nữa, mang tên Hòang sa “không xa
đâu Hòang xa ơi!”. Những trang sử cũ được lật lại, những câu nói của tổ tiên,
những áng văn cổ xưa...
- Khơi dậy
tinh thần dân tộc, thứ mà có lẽ nhiều người tưởng rằng nó đã bị “nền
kinh tế thị trường” (như người ta vẫn nói) phủ mờ, bỗng nhiên từ mọi nơi, từ mọi
ngóc ngách của lương tâm người Việt, trỗi dậy, mạnh mẽ và đáng tự hào hơn bao
giờ hết từ suốt mấy chục năm qua. Gần đây là ngày mất của bác Giáp, giống như một
con sóng nhỏ, thì lần này với hành động dại dột của trung quốc, đã tạo nên một
cơn sóng lớn quận trào và có thể bùng lên thành một cơn sóng thần khuấy tung biển
Đông bất cứ lúc nào. Trước đây thế nào thì không dám nói, nhưng từ khi sinh ra,
biết nhìn sự đời tới giờ, mới thấy tinh thần dân tộc biểu hiện rõ ràng như vậy,
màu cờ đỏ sao vàng, những bản hùng ca theo năm tháng, những ánh mắt, những câu
nói...tất cả biểu thị một tinh thần, một niềm tự hào dân tộc “quyết tử cho tổ
quốc quyết sinh”. Bỗng nhiên, những thế hệ trẻ, những đứa con của Tổ quốc sinh
ra trong thời bình, lớn lên “chẳng biết chiến tranh là gì”, chỉ biết tinh thần
dân tộc qua những cuốn sách, qua lời kể của cha ông,... Thì giờ đây được thực sự
cảm nhận nó, cảm nhận cái hừng hực, cái cơn giận trào lên, cái máu nóng trong
huyết quản,...mang tên DÂN TỘC. Chẳng cần phải nói nhiều, cũng chẳng cần phải
thề thốt, hay khẳng định gì nhiều, ai ai cũng biết người Việt Nam sinh ra đã là
những chiến binh cao ngạo, với tinh thần dân tộc không bao giờ và không thể khuất
phục. Thú thật là cảm giác lúc này phải nói là rất chi là sướng, khi mà cảm nhận
được cái tinh thần đó, cảm nhận được qua những ánh mắt hừng hực mỗi khi nhắc tới
biển Đông, mỗi khi những bản nhạc Quốc ca,...vang lên, mỗi khi lá Quốc kỳ phất
phới trong gió. “Tổ quốc gọi, chúng tôi sẵn sàng!”
Có lẽ cái tên Việt Nam, từ thời
những cuộc biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam những năm 60, tới bây giờ mới
lại vang lên trên khắp thế giới một lần nữa, những người con Việt kiều, trở nên
gần gũi Tổ quốc hơn với lá cờ trên tay, với áo in Quốc kỳ với những băng rôn,
biểu ngữ phản đối trung quốc, ủng hộ Việt Nam và bạn bè quốc tế, những người hiểu
biết lý lẽ, những người văn minh,...trong đó có lẽ có nhiều người chưa từng đặt
chân tới Việt Nam, họ ũng hộ Việt Nam vì công lý, vì lẽ phải. Thế là cả thế giới
lại nhận ra một dân tộc Việt Nam anh hùng, một dân tộc Việt Nam bất khuất,...dù
đang bị một nước to (chứ không lớn) có những hành động ngang ngược, nhưng dường
như, những hành động đó giống như hình ảnh một con sói đang lỡn vởn quanh một
con hổ đang nằm ngủ...
Cũng nhờ cái giàn khoan với một
đám tàu của trung quốc, mà những ngư dân bán biển, những con người, những chiến
sỹ bám đảo mới được “cả nước hướng tới”, chính phủ thì đưa ra những chính sách
ưu đãi, người dân cả nước thì ủng hộ, đóng góp “tấm lưới nghĩa tình”... Từ những
hành động xấu nãy sinh ra những nghĩa cử cao đẹp. Rồi ngư dân sẽ được đóng tàu
mới, tàu vỏ sắt, được hỗ trợ thiết bị, để bám biển, để vươn khơi, đánh bắt xa bờ,
với những mẻ cá lớn hơn,...Rồi những người dân sống trên đảo, những chiến sỹ Cảnh
sát biết, những chiến sỹ Hải quân sẽ được chăm lo đầy đủ hơn, được nhiều người
nhắc tới, nhiều người nhớ tới hơn...
Thế nên, dù có chê bai thế nào,
dù có phê phán thế nào đi chăng nữa, thì hành động của trung quốc cũng đem lại
một số lợi ích nhất định cho Việt Nam. Mà theo lẽ thì người mang lại lợi ích
cho mình thì mình cũng cảm ơn họ một câu.