Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008

Thú vị!


Một buổi tối trong lành, gió nhè nhẹ mát lạnh của mùa thu và thoang thoảng hương hoa sữa len lỏi khắp nới trên đường. Một buổi tối thú vị để đi dạo! Bước xuống đương là thấy thoải mái cả người, cả ngày nằm ỳ trong nhà bây giờ được ra đường thấy thật tuyệt. Xỏ tay túi quần lững thứng đi, dạo qua phố và đi ra hồ, cũng hay nhà mình gần hồ, đi ra đó mà hít thở không khí thì phải biết. Mình thích một mình đi dạo thế này, để nghĩ vầ những thứ linh tinh nào đó rồi tự cười một mình, có đôi khi cũng nói chuyện một mình. Có thể lằm như thế là giải toả được phần nào cái đầu lúc nào cũng chất chứa của mình. Và đi để ngắm cảnh đường phố, mọi thứ bình lặng hơn, chậm rãi hơn... Buổi tối ở hồ khá đông người, chủ yếu những người đi một mình là đi tập thể dục, chỉ có những cặp đôi bên nhau đi dạo mà thôi, lâu lâu cũng thấy có một người đi dạo một mình như mình. Trông những người đó có vẻ có tâm sự, có người thì buồn thiu, có người thì như sắp khóc và có người thì đang khóc thật... Hình như chẳng ai đi dạo một mình mà như mình cả, lúc nào cũng tủm tỉm cười, mình cười vì mình thấy mọi thứ thật thú vị, có một người đang đi bộ dáng đi của ông ta thật hay, một đôi đang ngồi trên ghế đá, họ rúc vào nhau trông thật ngộ... Mọi thứ đề khiến mình cười. Mỗi lần đi qua mọt đôi tình nhân nào đó mình lại cúi xuống để cười, họ thật hạnh phúc và ấm cúng bên nhau, thật đáng ngưỡng mộ và ghen tỵ đấy!!! Mà hình như bàn chân mình trông cũng thật vui nhỉ?!!?? Mình không nhìn họ, vì như thế là không được lịch sự lắm, nên mình nhìn bàn chân mình và cười. May mà ở đây chẳng ai biết mình, không nhìn mình lúc đó chắc ngồ ngộ. Nhưng mình thích thế, đó mới là chính mình, lúc nào trông cũng ngồ ngộ, một người thích cười tủm tỉm một mình, kiểu như không bình thường ấy. Nhưng mình thích thế! Việc đi lại thư giãn ày đúng là rất tốt, tháo gỡ được một vài vấn đề mình đang mắc phải và làm mình giảm đau. Ah, lúc nào mệt mệt mình lại tìm thấy nửa người còn lại của mình nữa chứ, mấy ngày hôm nay nó như biến đâu mất. Một buổi sáng thức dậy, đầu đau như búa bổ, chóng mặt, buồn nôn và mình chẳng còn biết nửa người bên trái cảu mình ở đâu nữa, tê dại vì đau. Cứ lâu lâu lại bị một lần, cái cảm giác thật khó chịu, một cơn đau dai dẳng, ngầm ngầm và tê dại. Có đôi khi mình không thực sự biết mình có đang đau hay hết rồi nữa, cũng có khi mình chẳng còn biết đến gì ngoài nỗi đau nữa. Trước đây mình đã làm vài cách để xua đi cơn đau và có thể bình tĩnh. Sao pgải bình tĩnh ư? Đơn giản thôi, khi bị đau như thế chỉ mốn đập đầu vào cái gì đó cứng cứng cho cái cơn đau này rõ ràng hơn ra, hay muốn được yên tình vì mỗi lời nói cứ ong ong trong đầu như tiếng vọng trong một cái hang tối sâu hút... Cáu bẳn là tất nhiên và thế là cần bình tĩnh. Những khi như thế này mình muốn ở một mình, vì như thế sẽ không gây khó chịu cho người khác, nếu khi nào đau quá, mình có thể trở thành một kẻ vô thức, có thể cáu ầm lên hay làm gì đó mà mình không kiểm soát được. Nửa đầu còn lại của mình không kiểm soát được! Trở thành một kẻ khó chịu! Mình không thích thế, không thích mọi người nghĩ mình là một kẻ khó chịu, thời gian này nên ở một mình. Và cố gắng thư giãn, bỏ hết mọi thứ ra khỏi đầu.Hít và thở!
Buổi đi dạo hôm nay khá thú vị, có lẽ mình sẽ thường xuyên đi hơn.