Thứ Ba, 26 tháng 8, 2008

Độc đoán


Đây không phải lần đâu tiên có người nói mình là "người độc đoán", thực ra bản thân mình cũng biết điều này. Mình biết nhưng mình lấy đó làm bình thường, đôi khi còn thích thú và lợi dụng nó. Tất cả những câu nói của mình đều bao hàm "mệnh lệnh", thực chất thì không hề có một câu nào là ra lệnh, bắt người khác làm gì đó, nhưng người nghe lại thấy như được ra lệnh vậy.
Mình biết như thế là không hay lắm về mặt tình cảm, vì nếu mình thường xuyên nói như thế bỗng nhiên mình trở thành người ra lệnh, rồi dần dần thành thói quen, thành bản năng và tự mình xa lánh mọi người, tự đẩy mình lên một nơi nào đó cao hơn những người khác và có lẽ ở đó chỉ có mình mình....
Độc đoán, chữ "độc" có lẽ là của từ "cô độc", chợt nhìn lại, khi được nghe câu nói đó từ một người mình yêu quý nhất, chợt nhận ra... mọi người đang rời bỏ, rời bỏ một kẻ không có tình cảm, một kẻ lúc nào cũng ra lệnh... một kẻ xứng đáng để rời xa...


Nhìn đi, nhìn lại thì chẳng còn mấy ai chịu đựng nổi một người độc đoán, họ không tìm cách lánh đi thì cũng tỏ ra xa cách. Chính mình cũng tỏ ra xa cách, vì ở bên mình họ không nhận được tình tảm, như ở bên một tảng đá vậy... Mình đã làm cho mọi người cảm thấy sợ, hay phục tùng một cách mù quáng mà không muốn tranh luận phản kháng hay không dám thế... Thật nực cười... "Độc"! Mình cũng có đôi lúc tự đấu tranh, tự thắc mắc là như thế đúng hay sai?
Một phần cho rằng như thế cũng tốt đấy chứ, mình có thể điều khiển người khác theo ý mình, cũng có thể đó là một tố chất của người ãnh đạo, như thế thì cần gì phải sửa cái tính đó chứ.
Phần khác, cái phần con người của mình bảo mình hãy thay đổi, hãy sống có tình hơn, hãy học cách tham khảo ý kiến của người khác, hãy bỏ cách nói "ra lệnh" đi, thôi sống độc đoán đi.
Thật khó, cái được, cái mất. Cũng thật buồn! Người ở, người đi! Đôi khi, chính mình cũng muốn xa lánh những người độc đoán, đó là bố mình, có lẽ mình thừa hưởng cái tính của ông. Có lẽ mình đã không muốn bỏ cái tính đó vì bản chất mình là kẻ thích cô độc. Ah, mà cũng có thể mình là kẻ chỉ có cô độc mà thôi, từ khi còn rất nhỏ mình đã hay chơi một mình, thích làm việc một mình, thích đi một mình. Đó là sở thích? Cũng chẳng biết nữa, hay chẳng ai thèm đi bên mình? Có mấy ai chịu được cái tính của mình, có lẽ do mình là một kẻ khó gần, khó tới mức không thể gần nổi...

Mình cần suy nghĩ thêm về điều này, ngay lúc này không thể nói nên bỏ hay nên giữ, vì dù sao, mình cũng đang muốn tiến vào con đường mà mình đã chọn. Có lẽ mình cũng nản rồi, cũng sợ rồi, mình không phù hợp sống với phần con người của mình, khi nhưng nỗi buồn, những nỗi đau có thể tổn hại tới mình.
"Cuộc sống thật thú vị" vì trong cuộc sống có nhiều điều thật lạ, thật bất ngờ và "sống" không bao giờ nhàm chán. Mỗi người mình gặp, mỗi người mình yêu thương đều dậy cho mình một bài học của cuộc sống, cho mình một cách sống mới, cách nhìn cuộc sống mới!!! Thật vui khi được ai đó quan tâm và thật hạnh phúc khi được quan tâm tới ai đó! Thay đổi cách sống không hề khó, chỉ cần muốn thay đổi là có thể thay đổi được. Mình đã muốn thay đổi chưa nhỉ?
Chà! làm sao bây giờ độc đoán hay hoà đồng? Để nghĩ đã, dù thế nào mình cũng vẫn là mình. Dù có không độc đoán nữa, mình vẫn đi một mình...