Thứ Năm, 16 tháng 10, 2008

Đêm qua không ngủ....


Không hẳn là không thể ngủ mà tự nhiên thích thức trắng một đêm, đó là điều trước đây mình vẫn làm thường xuyên và mỗi tối thứ 7 ( sáng chủ nhật được nghỉ ngủ bù :D). Nhưng lâu lâu rồi không thức như thế nữa, mà tầm 1h hơn là thấy buồn ngủ rồi, chắc là quen ngủ sớm rồi. Mình thích ngồi nghĩ gì đó khi màn đêm buông xuống, lúc mà mọi người đều đã xâu giấc, lúc không khí trở nên yên tĩnh nhất và có thể tập trung nhất. Ngồi trong bóng đêm, nhìn vào một chỗ đen đặc nào đó rồi suy nghĩ, những hình ảnh như hiện ra trước mắt, rất rõ ràng.
Đêm qua, lúc tắt máy tính ra ghế (giường), ngồi nhâm nhi nốt cốc trà, tự nhiên nghĩ "sao hôm nay không thức tới sáng nhỉ? Mai đc nghỉ mà, ngủ bù cũng được.". Thế là thích thì nhích luôn, ngồi trượt dài trên ghế, gác chân lên quả bóng gai, thích thích! "Nghĩ gì bây giờ nhỉ?" Mắt dần dần quen với bóng tối, mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn, hôm nay không lạnh lắm. Nhĩ tới cuộc nói chuyện tối hôm trước, cũng không có gì nhiều, nhưng đúng là mình nên nghĩ về những điều được nghe, đó là điều từ một người bạn thực sự, một người đã nói thẳng cho mình biết những điều mình cần hiểu. Chắc thế, mà cũng không biết có phải thế không nhỉ? Dù sao thì cũng thật buồn cười, chỉ trong một thời gian ngắn, mình đã thây đổi quá nhiều, cách suynghx khác, cách sống khác và cách đối nhân sử thế cũng khác. Thay đổi theo một hướng mà ngay bây giờ mình không thể biết là tốt hay xấu, đúng hay sai! Chỉ biết là đã từng thử qua một cách sống khacs mà thôi. Còn về việc con người của mình như thế nào, hay cách nghĩ của mình có phải quá mơ hồ không? Mình đã suy nghĩ rất kỹ; Khong hẳn là mình quá mơ hồ, mà mình đã thiếu đi thực tế và mình cần phải quay lại với thực tế ngay lập tức.

Rõ ràng là mình đã sống một thời gian gần đây không thực tế, trong cách sống và cách suy nghĩ. Chỉ suy nghĩ một cách đơn thuần và sống phụ thuôc vào cách nghĩ đó, không hề có phương án để giải quyết và tìm đường đi tốt hơn, chỉ quanh quẩn mãi một chỗ. Việc mình nói mình đã từng là hai con người khác nhau cũng có lý do của nó, từng có câu”không ai có thể tắm 2 lần trên 1 khúc sông” và điều đó cho thấy, trong mỗi giai đoạn người ta đều thây đổi, điều đó không hề mơ hồ. Mà chỉ có cách suy nghĩ của mình có phần mơ hồ mà thôi. Mình đã bỏ qua thực tế để mơ và tất nhiên là chẳng đạt được gì nhiều ngoài một bài học về cuộc sống. Đó có thể coi là một sai lầm!

Sai lầm này bắt đầu từ rất lâu trước đây, từ lựa chọn sai lhầm khi mình bắt đầu theo một con đường, đó là con đường suy lý trí, mọi thứ đều phải thực tế, thực tế tới mức thực dụng. Luôn đòi hỏi mọi thứ phải đạt được kết quả như mong muốn và mọi sự kiện đều phải có đầy đủ các yếu tố mới bắt đầu. Và về tình cảm, mình không bao giờ tạo một mối quan hệ tình cảm sâu sắc nào với lý do chưa đủ”yếu tố”, mình đã nghĩ”muốn có một mới quan hệ cần đủ 2 yếu tố đó là điều kiện và tiền”. Đó là lý do cho việc từ chối mọi mối quan hệ. Điều đó khiến mình trở nên mù mờ về lĩnh vực tình cảm, một lĩnh vực mà không thể tính toán theo một lối logic nào được. Thế là một thời gian thông thường để người ta phát triển những mối quan hệ, nhỡng tư duy tình cảm của tuổi trẻ, của những thằng con trai choai choai; Mình không hề có, mình đã chọn cách lảng tránh nó.!

Và kết cục là, mình chẳng biết gì về tình cảm. Mình đã bước vào một mối quan hệ khi chưa hề có đủ điều kiện “yếu tố”, rồi những tính toán trở nên không kiểm soát được, những thứ cảm súc mới lạ vụt lên và làm náo loạn tất cả, chẳng còn một chỗ nào cho lý trí hoạt động… Đúng theo như mình từng nghĩ, nếu không có đủ “2 yếu tố” thì không thể duy trì được một mối quan hên, về cả mặt khách quan lẫn chủ quan. Đó có thể coi là một sai lầm!

Lần đầu tiên mình tự nhận thấy mình đã sai lầm và thất bại trong tâm lý, đã nhìn thấy cái lỗ hổng to đùng của sự mơ hồ trong chính suy nghĩ của mình. Nó bắt đầu từ rất lâu rồi, mà tới giờ mình mới nhận thấy, mới biết được.” Không phải mình có những tính toán chính xác, mà thực tế mình tính sai hết cả rồi.” Điều đó, thực tế đó làm mình hoang mang, và đôi chút ợ hãi nữa, không thể tin được, không thể chấp nhận là mình đã sai được…!!! Thế là rối loạn tâm lý, cứ mơ mơ hồ hồ, đầu óc lúc nào cũng căng thẳn và lúc nào cũng khó chịu, khiến người khác khó chịu…!!! Cái đó có thể gọi là sai lầm nối tiếp sai lầm.!!!

Cả một đêm suy nghĩ thật xâu, thật kĩ và thành thật với chính mình, mình đã biết là mình đã sai. Điều đó cũng không khó để chấp nhận lắm, cần một chút cố gắng để sửa chữa, khi đã thành thật mội chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Không có nhận xét nào: