Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008

Ngày thứ tư


Ngày hôm nay thật lạ!
Nó lạ ở chỗ, những điều mình tính toán đều sai bét và những điều mình cảm nhận được thì lại trúng phóc. Làm cho ngay cả bây giờ khi vừa ngồi nhớ lại thật kỹ một ngày hôm nay nhưng vẫn thấy thật mơ hồ, đã lại một ngày nữa qua đi, nhưng mơ hồ quá!!! Cả đêm hôm qua tính toán xem sáng mai sẽ vắt đầu từ đâu, tìm trên google thì chỉ có ở trung tâm Giảng Võ mới có hội trợ trong mấy ngày hôm nay, nhưng mà lại là hội trợ điện tử, không khả thi lắm. Có khi nào lại quen ai đó làm điện tử nhỉ? Cũng có thể không phải, nhưng mà ở cung văn hoá có thấy thông báo có hội trợ gì đâu???... Được rồi quyết định sáng sẽ bắt đầu đi từ giảng võ, nếu không có sẽ lượn qua cung văn hoá xem ở đó có hội trợ nào không... Tới sáng đánh răng rửa mặt xong là tầm 9giờ, đúng giờ dự tính suất phát, xuống nhà lấy xe đạp và lên đường. đi được tới chỗ rập phim quốc gia bắt đầu nghi nghi, hội trợ điện tử thì không chắc đã có, hay lượn ra cung văn hoá trước nhỉ? Nhưng thôi cứ theo lịch trình. Vẫn cảm thấy không đúng đường lắm, nếu ở cung văn hoá có hội trợ tức là tỷ lệ có ở đó sẽ là 70%. Khi vào tới khu giảng võ, ở đó vắng vắng không đông lắm, lượn một vòng quang bãi gửi xe, không thấy,..., nhưng nhỡ nhân viên để chỗ khác thì sao, vào. Đi ra tới cổng người ta kêu mua vé, 20k/vé...Oái!!! Mình có mỗi 14k trong túi, không đủ 1vé rùi, đi loăng quăng ở ngoài nghía vào xem sao... Chắc chắn là không có ở đây, siêu thị điện máy này toàn tuyển mấy em tiếp viên chân dài, không có rồi. Quay ra lấy xe rồi đi về hướng cung văn hoá, cảm giác chắc chắn là có ở đó. Nhưng nếu không có hội trợ ở đó thì sao? Thì đi về, vì mình chỉ biết có 2nơi này thôi, có biết ở đâu nữa đâu. Không gặp quay về và tiếp tục phương án B; phương án B là: Nếu không tìm thấy tối nay sẽ lượn qua khi TH-NT, chắc hội trợ nào cũng tan tầm 9giờ-9giờ 30. Đi mất khoảng 30min là về tới nơi, mình sang đó tầm 9giờ, đợi tới tầm 10giờ30 kiểu gì trả gặp. Ừ! phương án đó cũng không tệ. Ah, nhưng nói là gặp nhưng thực ra mình chỉ tính sẽ đứng nhìn từ xa thôi...!!! Tới khi cung văn hoá, thấy ở đó đang tổ chức hội trợ thời trang, mừng quá! Thế này thì chắc chắn 90% rồi, định phi vào thì Thắng già gọi điện...Điều này không có trong kế hoạch... Có tính là cho chúng nó đi cùng đâu, nhưng thôi kệ, thế là lại đứng đợi chúng nó mất 30 phút ròi mới vào. Bó tay! Không có vé cho xe đạp đâu. mấy bà gửi xe nói nhẹ như không, thế này thì làm sao bây giờ??? Thế là thắng già nổi máu, cứ vác xe qua hàng rào để vào trong bãi rồi khoá nó vào hàng rào, quả thật là có nó cũng tốt thật, không có nó chắc mình phải quay về chiều mượn xe lên lại vậy.... Đi vào trong lượn một vòng là gặp liền, chẹc! Tại vướng hai thằng đó mà mình mới phải bước ra, định sẽ chỉ đứng nhìn từ xa thôi, không định lộ diện. Vừa nhìn thấy mình, như một phản ứng cứng nhắc, quay lưng lại ngay, không thèm liếc lại một cái nào, quay ngoắt đi luôn!!! Với một vẻ lungs túng thì phải, mình cũng chẳng biết làm thế nào, mình chưa tính tới điều này, đành coi như không biết cũng làm ngơ vậy. Thế mà thằng Hà "trần" nhìn thấy rồi gọi ầm lên, thế là giáp mặt, nhưng cú như mình không ở đó, hay mình đang tàng hình thì phải, chẳng thèm liếc nhìn mình một cái...Cả tới lúc chào ra về cũng không thèm liếc chỉ bye bye bọn thắng già!!! Như kế hoạch, buổi tối mình quay lại đó và đứng nhìn từ xa...!!!

I miss you...!!!
Dù đúng ra chúng ta không nên gặp nhau trong thời gian này, vì em cần có thời gian và khoảng cách để suy nghĩ...Nhưng anh không thể kìm hãm được nỗi nhớ này, nhớ nụ cười của em, nhớ anh mắt em và tất cả về em mà anh nhớ!!! Dù sao, hôm nay anh cũng được nhìn thấy em, được thấy em cười, dù đó không phải nụ cười dành cho anh!!! Lúc nào trông em cũng thật xinh đẹp và đáng yêu!!!

Dường như có một vài điều mới dang hiện lên trong suy nghĩ của anh, có lẽ là nó có ở đó lâu rồi, nhưng mà chưa được rõ ràng thôi... Có thể đó là điều trước đây anh sợ mà đã không thực hiện như bây giờ. Nhưng sợ điều đó thì quả thật là sai lầm, nếu đúng là như thế thì cũng có gì đâu"cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, cái gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình". Đó là nếu thực sự tình cảm của em không đủ lớn để vượat qua thử thách này, nếu sau này em sẽ không coi anh là bạn nữa, mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây vì anh trong em không đủ lớn... để có thể thắng được cái tôi giận dỗi của em.!!! Nhưng thật ngộ khi anh lo sợ điều đó, ah, cũng không hẳn anh lo sợ điều đó, mà anh không tính tới điều đó, anh tin vào tình cảm giữa chúng ta! Và anh sẽ tiếp tục chờ, chờ em suy nghĩ cho thật thông suốt về tình bạn giữa chúng ta...
Chờ một tin nhắn làm hoà nếu em đã nhìn ra cần tình bạn của anh tới mức nào!
Hoặc chờ mọi thứ kết thúc nếu tình bạn của anh với em chỉ có thế!...
Mãi mãi là bạn!

Không có nhận xét nào: